Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2009

Một ly sữa

Một cậu bé nghèo làm nghề bán hàng rong để kiếm tiền học. một ngày nọ nhận thấy mình chỉ còn mỗi một hào mà bụng đang đói , cậu định bụng sẽ sang nhà kế bên xin một bữa ăn. một phụ nữ đẹp ra mở cửa. Bối rối trước cuộc gặp gỡ không hẹn trước nầy thay vì ăn cậu xin uống. Người phụ nữ đoán ra cậu đang đói và mang đến cho cậu một ly sữa lớn. Cậu chầm chậm nhấp từng ngụm sữa rồi hỏi: “Cháu phải trả cho cô bao nhiêu ạ" Người phụ nữ trả lời: "Cháu không nợ cô cái gì cả.Mẹ cô đã dạy không bao giờ nhận tiền trả cho lòng tốt" Cậu bé cảm kích đáp : “Cháu sẽ cám ơn cô từ sâu thẳm trái tim cháu” Khi ra đi cậu cảm thấy khoẻ khoắn hơn và niềm tin của cậu vào con người cũng mãnh liệt hơn.Trước đó cậu gần như muốn đầu hàng trước số phận. Nhiều năm sau đó người phụ nữ bị ốm nặng . Các bác sĩ địa phương đều bó tay . Họ chuyển bà đến một thành phố lớn và tiến sĩ Howard Kelly được mơi đến tham vấn. Khi ông nghe tên thị trấn nơi người phụ nữ ở , một tia sáng ánh lên trong mắt ông . Ngay lậ...

Người vun đắp ước mơ

Lần đầu tôi gặp cô George là trong một căn phòng nhỏ vốn chỉ dành cho một thầy một trò, nhưng sau đó nhà trường lại đưa cả bốn cậu học trò chúng tôi vào học chung lớp. Trong bốn người thì có ba ngồi xe lăn và một phải chống nạng. Cậu bạn chống nạng thì hầu như mù, còn lại một cậu với một vết thương do đạn bắn vào đầu, một bị loạn dưỡng cơ và một bị bại não. Tôi chính là người mắc bệnh bại não. Mỗi khi tôi cất tiếng, cô giáo cứ trêu giọng tôi nghe giống như tiếng một con bò đang rống lên gọi bạn. Mỗi người chúng tôi có những nhu cầu về học vấn và tình cảm khác nhau, người thì chuẩn bị vào đại học, người lại chuẩn bị đón nhận cái chết. Cô giáo tôi trạc 50 tuổi, bé nhỏ, chỉ cao khoảng hơn một,5 m một chút. Tóc cô đã điểm hoa râm và đến cuối năm học tôi thấy trên mái tóc cô đã xuất hiện thêm thật nhiều sợi bạc. Cô có làn da nâu và giọng nói trong trẻo. Cô nói rất nhanh, và trước khi dứt lời không bao giờ cô quên hỏi một câu: "Các em hiểu chứ?" Buổi học đầu tiên cô vui vẻ chào chú...

Để cuộc sống đơn giản hơn

Nếu so sánh với thế hệ trước, bạn sẽ thấy cuộc sống của mình ngày càng nhiều lo toan bộn bề và muôn vàn điều rắc rối. Để đơn giản hơn, bạn hãy làm theo những lời khuyên dưới đây: Sắp xếp mọi thứ theo thứ tự ưu tiên hợp lý Muốn cuộc sống đơn giản, hãy loại bỏ những thứ không quan trọng và cần thiết. Hãy viết ra giấy tất cả những việc bạn cần làm mỗi ngày, xếp loại theo thứ tự A, B, C, D (A: rất cần thiết và có nhu cầu, B: cần thiết, C: có nhu cầu, D: không cần thiết và không có nhu cầu). Sau khi phân loại, sắp xếp theo từng nhóm như vậy, bạn sẽ biết mình cần phải làm gì trước và không nên làm gì. Quẳng bớt những thứ thừa thãi Trên đầu giường bạn để rất nhiều sách những chẳng bao giờ bạn có thời gian để đọc hết tất cả, hoặc ngày nào bạn cũng mua cả chồng báo nhưng chỉ đọc nửa số đó. Như vậy, chính là bạn đang làm rườm rà cuộc sống của mình rồi. Tất cả những thứ thừa thãi đều lôi kéo sự chú ý của bạn, hãy cất bớt đi và sắp xếp mọi thứ cho ngăn nắp. Học cách sử dụng tiền bạc Gánh nặng c...

Chú Bé Và Con Sò Nhỏ

Ở ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ 16. Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình thiếu bạn... Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình : -Chán quá đi...Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn...!!! Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói : -Bạn ơi...Hãy thả tôi về với biển...Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình...Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên...!!! Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói : -Được thôi, ta sẽ thả bạn ...

Câu lạc bộ những hòn đá

Hồi đó tôi mới học lớp hai. Tôi chú ý đến một mẩu tin trên báo nói về cuộc sống vạ vật của những người lang thang trên đường phố. Và đó cũng là lần đầu tiên tôi biết rằng không phải ai cũng được ngủ trên giường, có những người đã chết vì giá lạnh sau một đêm co ro ngoài bệ cửa. Ngay lúc ấy tôi quyết định sẽ thành lập một câu lạc bộ nhằm kiếm tiền giúp đỡ những người như họ. Ban đầu, câu lạc bộ của tôi chỉ có 5 người tham gia, chủ yếu là bạn thân của tôi. Mọi người đều thờ ơ với CLB bởi nghĩ đó chỉ là trò rỗi hơi mấy đứa chíp. Nhưng tôi vẫn quyết tâm đi vận động từng người tôi gặp. Mãi rồi cũng có được 20 người hưởng ứng. CLB của chúng tôi tên là Rock Club (CLB Hòn đá). Hoạt động của nó rất đơn giản: vẽ hình lên những hòn đá và đem bán. Chúng tôi vẽ đủ thứ, từ các con vật, hoa lá đến những logo của một đội bóng rổ được yêu thích… Người mua chủ yếu là các thầy cô giáo. Họ bày lên bàn làm việc hoặc trong tủ như một thứ đồ chơi. Mỗi hòn đá bán được khoảng 5cent hoặc một0 cent, chỉ những ...

Nụ hôn trên chuyến tàu

Chiếc tàu tôi đang đi ghé vào một ga nhỏ. Lúc ấy đã gần sáng và trời vẫn đầy sao. Không khí lạnh cóng ùa vào toa khi tàu dừng và mở cửa đón khách. Toa tôi có thêm hai người nũa, một người đàn ông và một cậu bé. Cậu bé phải mất một lúc mới ngồi được vào chỗ của mình sau khi len qua nhiều hàng chân người lớn. Trong khi cha cậu bé lại ngồi cạnh cửa sổ, giữa những người trông ngái ngủ, khó tính và mệt mỏi sau một đêm không được ngủ đẫy giấc. Khi tàu bắt đầu vào đường hầm, cậu bé trượt khỏi chỗ và tôi cảm thấy tay cậu chống vào đầu gối tôi. Nghĩ rằng cậu bé muốn đứng dậy, tôi nâng đầu gối lên một chút. Cậu bé rướn người lên, có lẽ muốn nói gì đó với tôi. Tôi cúi xuống đểnghe nhưng bất ngờ thay, cậu bé hôn vào má tôi một cái! Lúc đó tàu ra khỏi đường hầm. Rồi cậu bé ngồi lai vào chỗ của mình và ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ. trông cậu rất hạnh phúc. Tôi thật sự ngạc nhiên. Sao cậu bé lại hôn một người lớn không hề quen biết trên tàu nhủ? Tôi còn ngạc nhiên hơn nữa khi cứ thỉnh thoảng, cậu bé lạ...

Phím đàn và những chùm hoa nắng

Hồi nhỏ, tôi thích vô cùng tuổi thơ của Tế Hanh: Quê hương tôi có con sông xanh biếc Nước gương trong soi tóc những hàng tre Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng Quê tôi cũng có một dòng sông xanh biếc, tôi cũng mê được lặn ngụp, được “giơ tay ôm nước vào lòng” cho thỏa thích những thú vui con nít của mình. Thế nhưng, bây giờ tôi vẫn chưa biết bơi, vì rốt cuộc đó chỉ là những mong ước mà thôi, nghe tôi bảo mơ được đi tắm sông, là ba tôi đã “sắm” ngay một chiếc roi “nho nhỏ nhưng có võ” trên đầu tủ, đố tôi có gan bằng trời cũng không dám hó hé. Tắm sông chỉ là một thú vui tiêu khiển của bọn xóm tôi thôi. Đá banh năm mười, trộm ổi, chọc phá, rượt đuổi gà nhà bà Bảy... Ba tôi dọa:” Mày không lo học hành, cứ đi chơi long nhong vậy rồi đầu óc cũng tối mịt, liệu hồn” Tôi chưa thấy đầu óc đen như mực thì đã thấy làn da tôi đen như cục gạch bị quên, nung cháy đen ở lò gạch của ba tôi. Má tôi xót xa, rồi cũng phải lên tiếng: - Con gái nhà người ta trắng...

Vài bức hình khỏa thân cực hot đây

Biết là sau này lớn lên sẽ ngại với bạn gái lắm đây! Nhưng mà bố vẫn chụp cho tớ mấy kiểu này! Bác nào xem chỉ được nhìn cấm sờ vào màn hình nhé! Nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi và phụ nữ đang chưa có người yêu :)) Bấm vào hình để xem ảnh to hơn nhé!

Cánh én báo tin vui

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau,cô bé đang xây những toà lâu đài cát trên bãi biển. “Cháu chào chú!”, cô bé ngước đôi mắt xanh thẳm như mặt đại dương nhìn tôi. Tôi chỉ gật đầu, không muốn bị một đứa trẻ con lẵng nhẵng bám theo. “Cháu đang làm thợ xây. Chú thử mà xem.Cát mịn thích lắm”, cô bé rủ rê. Xiêu lòng bởi ánh mắt và giọng nói thân thiện của cô bé, tôi đưa tay tháo dép. Đúng lúc đó một con chim nhỏ ở đâu bay tới, lượn trên đầu chúng tôi, miệng líu ríu vui tai. “Chắc có tin vui đấy!”, cô bé nói. “Cái gì?”, tôi ngỡ ngàng. “Mẹ cháu bảo chim én biển mang tin vui tới cho mọi người”, cô bé giải thích. Con chim bay dọc theo bãi cát và mất hút. “Thế là vĩnh biệt niềm vui, chào mi sự đau khổ!”, tôi lẩm bẩm. Tôi đang trong tâm trạng chán nản. “Chú tên gì vậy?”, cô bé hỏi. “Chú là Ruth, Ruth Peterson. Thế còn cháu?” “Tên cháu là Wendy, cháu lên 6 tuổi rồi. Những tuần tiếp theo qua đi với bao nhiêu điều bực bội và thất bại trong công việc, thêm vào đó mẹ tôi đang ốm mà tôi không thể trở về ...

Cho và nhận

Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư nầy vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên "người bạn của sinh viên" vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh. Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giầy cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giầy của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình. Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: "Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giầy của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giầy." Vị giáo sư ngăn lại: "Nầy, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân nầy đấy. Em hãy đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giầy của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta r...

Tờ giấy trắng

Có một lần, tại một trường trung học, ngài hiệu trưởng đến gặp các em học sinh để nói chuyện. Trong khi nói, ông giơ lên cho các em thấy một tờ giấy trắng, trên đó có một chấm tròn đen ở một góc nhỏ, và hỏi: - Các em có thấy đây là gì không? Tức thì cả hội trường vang lên: - Đó là một dấu chấm. Ngài hiệu trưởng hỏi lại: - Thế không ai nhận ra đây là một tờ giấy trắng cả ư? Và ngài kết luận: - Thế đấy, con người luôn luôn chú ý đến những lỗi nhỏ nhặt, mà quên đi tất cả những phẩm chất tốt đẹp còn lại. Khi phải đánh giá một sự việc, hay là một con người, thầy mong các em sẽ chú ý đến tờ giấy trắng nhiều hơn là những vết bẩn có trên nó.

Những lâu đài trên cát

Mặt trời rực rỡ. Trên bờ biển, một cậu bé cắm cúi xúc cát đổ vào chiếc xô nhỏ đặt bên cạnh. Khi chiếc xô đầy cát, cậu bé úp ngược nó xuống mặt cát. Nhấc chiếc xô ra và cậu bé đã có một toà nhà tròn xoay bằng cát. Tuy nhiên, trí tưởng tượng của một cậu bé không chỉ dừng lại ở một ngôi nhà hình tròn. Cậu bé đào những rãnh nhỏ xung quanh ngôi nhà làm hào bảo vệ. Những chiếc nắp chai và vỏ ốc trở thành những người lính gác còn những que kem trở thành cây cầu nối những tòa nhà với nhau. một tòa lâu đài thực sự của một chàng hoàng tử khôi ngô trong truyện cổ tích. Cách đó rất xa, thành phố đông đúc, không khí ồn ào, xe cộ như mắc cửi. một người đàn ông đang làm việc trong văn phòng. Ông xếp lại các chồng giấy tờ trên bàn làm việc, trao đổi vài câu qua điện thoại, rồi lại gõ máy tính. Khuôn mặt ông sáng lên vì đạt được kết quả tốt đẹp: hợp đồng được ký kết và thu nhiều lợi nhuận. Hàng ngày ông đều đến nơi làm việc, lập những kế hoạch, dự đoán tình hình thị trường. Có những người lính gác, có ...

Những trái tim nhỏ

Cậu bé nằm vùi trên giường. Nó buồn bã nghĩ đến căn bệnh của mình. Hơn một năm rồi nó chưa rời khỏi chiếc giường. Cuộc sống như ngưng đọng lại giữc bốn bức tường. Nó nhìn lên trần nhà, vẫn một màu vôi vô tri. Nó ước ao được chạy nhảy như bao đứa trẻ khác và suy nghĩ về những ước mơ của mình trước đây… Nó sẽ là một thủy thủ giỏi và được tới mọi miền trên thế giới để khám phá những điều kỳ diệu của cuộc sống… Nhưng không dược nữa rồi, đôi chân nó không còn cử động bình thường. Tháng ngày trôi qua, niềm hy vọng, mơ ước cứ nhỏ dần và nước mắt lăn dài trên gò má nó… Cho đến một sáng kia, nó ngạc nhiên khi nghe tiếng lích chích của bầy sẻ nâu trên mái nhà. Qua khe cửa, nó nhìn thấy những đốm trắng nhảy múa lung linh. Nó nhích dần ra mép giường một cách khó nhọc và mở toang cửa sổ. Chao ôi! Thật kỳ diệu, cả một khu vườn hoa rực rỡ và ánh nắng ấm áp của mùa xuân ùa vào phòng. Những con sẻ nâu đang say sưa với bầy đàn bằng tiếng ríu ran, ríu rít đến kỳ lạ. Thì ra cuộc sống bên ngoài tươi đẹp ở ...

Nghệ thuật tha thứ

Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận động viên. Tuy nhiên, cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh ta khó lòng bơi tới được bờ. Bỗng nhiên, cha anh ta bơi thuyền đến gần, đưa tay ra, bảo anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố mắng mỏ, thậm chí đánh đòn, nên mỉm cười khô khan và nói : “Cảm ơn bố, cứ kệ con !”. Anh ta bơi tiếp, cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta nhìn thấy một người khác bơi thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng một chiếc phao về phía anh ta và bảo : “ Anh dùng phao đi !”. Nhưng nhớ lại rất nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu và xua tay. Sau những nỗ lực lớn lao, cuối cùng anh ta cũng vào được đến bờ. Anh ta nằm vật ra trên bãi cát ướt, sự mệt mỏi làm đầu óc trở nên lơ mơ, còn chân tay thì không cử động nổi. một đám đông người tụ tập quanh anh ta. Khuôn mặt nào anh ta cũng thấy quen. Ðó là gia đình, ...

Sự đấu tranh

Đôi khi, sự đấu tranh là những gì chúng ta cần trong cuộc sống. Nếu cuộc sống để chúng ta đi qua thật suôn sẻ, chúng ta sẽ chẳng mạnh mẽ như chúng ta có thể đâu... Bạn nghĩ mà xem: - Bạn cần sức mạnh, và cuộc sống đặt ra những khó khăn để bạn vượt qua - Bạn cần sự thông minh, và cuộc sống đặt ra những vấn đề cho bạn giải quyết. - Bạn cần thành công, và cuộ sống cho bạn bộ não và đôi tay để làm việc. - Bạn cần sự can đảm, và cuộc sống đặt ra những thách thức để bạn vượt qua. - Bạn cần sự yêu thương, và cuộc sống đưa những người khó khăn đến cho bạn giúp đỡ. - Bạn cần sự ưu ái, và cuộc sống cho bạn cơ hội. Bạn biết không, cuộc sống không cho bạn tất cả những gì bạn muốn, nhưng cuộc sống cho bạn tất cả những gì bạn cần.

Hạc giấy

Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết 1 chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là 1 nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì xán lạn nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến 1 hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người. Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà người yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình 1 điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ. 1 ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy 1 đôi vợ chồng già cùng che chung 1 chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nh...

Hai con chó

Tối nào, cậu bé cũng vào phòng ông, ngồi tựa cằm lên đầu gối ông và hỏi đủ các câu trên trời dưới bể như bất kỳ 1 đứa bé nào. Nhưng 1 hôm, câu bé vào phòng ông với vẻ mặt còn vương nét bực bội giận hờn. Ông cậu bé liền bảo: - Cháu cứ ngồi xuống và kể cho ông nghe chuyện gì xảy ra suốt ngày hôm nay. Cậu bé ngồi thụp xuống đất, lại tựa cằm vào đầu gối ông. Cậu ngước mắt nhìn khuôn mặt nhiều nếp nhăn và phúc hậu của ông, rồi lặng lẽ khóc. Sau 1 hồi thút thít, cậu bé mới kể: - Hôm qua bố đưa cháu vào thành phố để bố bán hàng. Bố nói nếu cháu ngoan và giúp bố gói đồ cho khách, bố sẽ mua cho cháu thứ gì cháu thích. Cháu thích rất nhiều thứ ở thành phố, vì cháu chưa vào thành phố bao giờ. Nhưng cuối cùng, cháu thấy 1 cây bút bằng kim loại sáng loáng rất đẹp, lại nhỏ gọn, nên bố mua cho cháu. Nói đến đây, cậu bé tựa đầu vào đầu gối ông và im lặng. Ông nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc ram ráp của cậu bé: - Rồi sao nữa ? Không ngẩng đầu lên cậu bé đáp: - Rồi cháu chờ bố đi lấy xe chở cháu về. Nhưng...

Khi tình yêu ra đi

Khi tình yêu quay lưng với bạn, bạn hãy cất tiếng cười dù gương mặt bạn có đang hằn lên nỗi đau. Hãy khóc cho thỏa thích nếu bạn muốn, hãy ngủ thật nhiều và sau đó lãng quên. Để những ngày qua không còn gợn sóng, bạn hãy tự giúp mình ... Chạy vòng vòng trên 1 con đường yêu kiều nào đấy với những hàng cây rợp bóng, những ngọn đèn đường sáng trong. Hay bạn có thể vặn rađiô lên và nghe bài hát bạn yêu thích, hoặc nằm dài trên giường nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Bạn có thể đi tìm mua 1 món gì đấy đã được bán hạ nửa giá. Bạn sợ cô đơn thì hãy phá lệ 1 lần: "nấu cháo" điện thoại để trò chuyện với ai đó. 1 cuộc nói chuyện vui vẻ... Cười với chính mình khi có cuộc điện thoại vào giữa đêm kéo dài cả giờ đồng hồ. Sắp đến sinh nhật của 1 người bạn, bạn hãy chọn 1 món quà ưng ý rồi gói cẩn thận - bạn sẽ nhận ra, chính bạn cũng sẽ rất thích nếu được ai đó tặng 1 quà được gói xinh xắn, đáng yêu. Cuộc sống có những giá trị tự nhiên mà đôi lúc bạn lãng quên giữa nhịp sống bộn bề. Và khi ...

Những quy luật cuộc sống

Dù bạn thích hoặc ghét vóc dáng cơ thể của bạn thì nó sẽ là của bạn suốt cả cuộc đời. Bạn sẽ học những bài học. Bạn sẽ làm việc từ ngày nầy qua ngày khác. Mỗi ngày trong ngôi trường đời đều có những bài học đang chờ bạn. Có bài học bạn thích, nhưng có những bài học bạn sẽ cho là không thích đáng hoặc ngớ ngẩn. Chúng không có lỗi. Những bài học ấy là những bài học của tiến trình phát triển - 1 tiến trình của sự thử thách, sự thử nghiệm và... sai lầm. Những cuộc thí nghiệm "không thành công" sẽ luôn là 1 phần trong tiến trình ấy. Học những bài học cuộc sống sẽ không bao giờ có điểm dừng. Vì càng sống, người ta càng khám phá ra nhiều điều mà mình chưa biết. Và mỗi bài học sẽ đến với bạn liên tiếp, trong nhiều cách thức khác nhau, muôn màu muôn vẻ... Bạn không thể yêu hay ghét những gì thuộc về người khác trừ phi nó phản ảnh những gì bạn yêu hay ghét về chính bạn. Bạn làm gì để cuộc đời đến với bạn? Bạn phải có tất cả những công cụ và trí thông minh mà bạn cần đến. Sự lựa chọn là...

Giọng nói

Khi tôi còn rất nhỏ, gia đình tôi có được chiếc điện thoại đầu tiên từ người hàng xóm của chúng tôi. Tôi còn nhớ rõ ràng nó là 1 chiếc hộp màu đen, cũ kỹ nhưng vẫn còn bóng, được gắn lên tường. Ống nghe treo bên ngoài cái hộp. Tôi quá bé để với tới cái điện thoại, nhưng đã bao lần tôi như bị thôi miên khi nghe mẹ tôi dùng nó để nói chuyện. Sau đó tôi khám phá ra 1 nhân vật rất thú vị – tên cô ấy là “Xin vui lòng cho biết”. Không có gì mà cô ấy không biết. “Xin vui lòng cho biết” có thể cung cấp số điện thoại của mọi người và thời gian chính xác. Và 1 lần nọ, khi mẹ tôi đi thăm người hàng xóm, tôi đã có 1 kỷ niệm không thể quên… Trong lúc đang ở tầng hầm, tôi bất ngờ đánh mạnh chiếc búa gỗ vào ngón tay mình. Tôi đau điếng, nhưng không thể khóc bởi chẳng còn ai ở nhà để dỗ dành tôi cả. Ngậm ngón tay đau, tôi cứ đi vòng quanh trong nhà và rồi dừng lại ở chân cầu thang. “Điện thoại”, tôi chợt nghĩ ra. Tôi vội vàng chạy đến chiếc ghế để chân trong phòng khách và kéo nó lại chỗ cái điện thoạ...

Đường Về Nhà

Tôi cứ lao tới cửa sổ mỗi khi nghe tiếng 1 cành cây gãy. Và giờ đây, trước ánh sáng của bình minh, sự tàn phá hiện ra rõ rệt. Không 1 cây nào ở khu vực chúng tôi, vùng Kingston, Ontario, còn nguyên vẹn. Cành cây gãy nằm ngổn ngang khắp nơi. Cơn bão tuyết lớn của tháng 1 năm 1998 đã tấn công chúng tôi. Cả căn nhà chìm trong 1 sự yên lặng kỳ lạ: không 1 tiếng tí tách từ lò sưởi, không 1 tiếng vù vù từ tủ lạnh, không 1 tin nóng hổi nào từ tivi. Tất cả đồng hồ đã chết lặng lúc 10 giờ 49 phút sáng. Alex và tôi lần mò xung quanh trong tầng hầm với 1 phần bộ đèn chóp, chúng tôi thật khó để tìm cái lò tạm. Chúng tôi cần cà phê – đó là cảm giác quen thuộc của chúng tôi khi 1 ngày mới bắt đầu. Tôi nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, rồi tiếng cửa mở. Doris Lee, người hàng xóm gần chúng tôi, đã bằng cách nào đó xuyên qua được “mê cung” tuyết, rừng và con đường dài đến chỗ chúng tôi. Trông cô ấy thật lo lắng. “Anh có thấy Harold và Prince không?”, Doris hỏi. Phía sau nhà chúng tôi là cả 1 khu rừng, mỗi s...

Món quà giáng sinh

Chú bé đã bước vào đời tôi cách đây hai mươi năm, lưng tựa vào chốt cửa phòng 202- nơi tôi dạy cho trẻ lớp 5. Cháu đi đôi giầy vải lớn gấp đôi chân cháu và mặc cái quần rách bươm ở phần đầu gối. Daniel- tên tôi gọi cháu, dù đó không phải là tên thật của cháu- đã đến trường trong bề ngoài không mấy tề chỉnh ấy. (Ngôi trường thì ở trong 1 làng bên hồ, hồ được biết đến bởi sự cổ kính từ tiền tài đến những căn nhà kiểu thuộc địa với những hộp thư bằng thau). Cháu bảo tôi là ngôi trường mới của cháu ở quận bên. Cháu nói như chuyện thường ngày là:Gia đình cháu đến đấy hái trái thuê theo vụ. Tôi nghĩ là cậu bé quần áo xộc xệch nhưng lại có vẻ thân thiện, môi luôn mỉm cười, xuất thân từ 1 gia đình sống kiểu lưu lạc đường phố làm thuê theo vụ ấy đã không hề biết là mình mới nhập vào 1 lớp toàn những trẻ cùng lứa 10 tuổi như mình, nhưng lại chẳng hề biết đến mặc quần rách bao giờ cả và nếu như chú có nhận ra mình đang bị dè bỉu thì chú cũng không hề lộ ra là mình biết. Hai mươi lăm cặp mắt chăm ...

Giá trị của thời gian

Một kỹ sư đã tính được rằng với 1 thanh sắt nặng 5kg, chúng ta có thể làm được 1 trong các việc sau đây: Nếu làm đinh sẽ bán được10 USD. Nếu làm kim may sẽ bán được 300 USD. Còn nếu dùng làm những cái lò xo đồng hồ sẽ đem lại 25.000 USD. Mỗi ngày đều cho chúng ta 24h bằng nhau, còn sử dụng những nguyên liệu đó như thế nào, dùng chúng để làm gì là tuỳ thuộc chúng ta. Thời gian là 1 trong những thứ hiếm hoi duy nhất mà khi đã mất rồi chúng ta không thể nào tìm lại được. Tiền bạc mất đi có thể tìm lại được. Ngay cả sức khoẻ nếu mất đi cũng có khả năng phục hồi được. Nhưng thời gian sẽ không bao giờ quay bước trở lại. Không có cụm từ nào tai hại cho bằng 3 chữ "Giết thời gian". Nhiều người tìm những thú vui tìm những việc làm để chỉ mong giết thời gian. Thật ra chúng ta được ban cho thời gian để sử dụng chứ không phải để giết chúng.

1 chút trong cuộc đời

+ 1 chút những viên đá nhỏ có thể tạo thành 1 ngọn núi lớn. 1 chút những bước chân có thể đạt đến ngàn dặm. + 1 chút hành động của tình yêu thương và lòng khoan dung cho thế giới những nụ cười tươi tắn nhất. + 1 chút lời an ủi có thể làm dịu bớt những đau đớn to tát. + 1 chút ôm siết ân cần có thể làm khô đi những giọt nước mắt. + 1 chút ánh sáng từ những ngọn nến có thể làm cho đêm không còn tối nữa. + 1 chút ký ức, kỷ niệm có thể hữu ích cho nhiều năm sau. + 1 chút những giấc mơ có thể dẫn đường cho những công việc vĩ đại. + 1 chút khát vọng chiến thắng có thể mang đến thành công. Đó là những cái "1 chút" nhỏ bé có thể mang đến niềm vui hạnh phúc lớn nhất cho cuộc sống của chúng ta. Và bây giờ chúng mình sẽ cùng gặp những ai đã trao tặng cho chúng mình những cái "1 chút" trong cuộc đời để nói với họ rằng: "Cảm ơn bạn vì tất cả những 1 chút mà bạn đã giúp đỡ cho tôi".

Đêm giao thừa

Tôi có bao nhiêu tuổi thì tôi cũng có bấy nhiêu đêm giao thừa. Có Tết tây và Tết ta. Tờ lịch cuối cùng bóc ra và tự dưng thấy trơ trọi 1 nỗi buồn vu vơ. Nỗi buồn đó thuộc về lịch tây. Chờ thêm mấy mươi ngày nữa thì lại thêm 1 nỗi buồn ta. Nỗi buồn của 1 người thấy mùa xuân thuộc về kẻ khác. Nỗi buồn của kẻ không dám thốt lên hai tiếng tương lai.. Có những đêm nằm không ngủ được. Nghĩ đến tương lai thuộc về người khác mà lòng cứ rầu rầu. Vì sao phải vậy. Quy luật tự nhiên là cái quái gì vậy mà làm não nề những cõi lòng ham sống, thèm yêu cuộc đời. Yêu đời và cứ muốn tồn tại mãi đâu phải là 1 cái tội. Nếu là tội lỗi thì xưng tội, sám hối với ai. Cuộc đời sắm ra cái sự yêu thương nhức nhối nầy làm tình làm tội biết bao nhiêu thân phận con người. Yêu cuộc đời và muốn ở lại mãi mãi. Vì sao không cho ở lại. Trái đất quá chật và vì vậy phải có kẻ ở người đi. Buồn lắm mà không thể than phiền với ai cả. Ðêm giao thừa dù tây dù ta tôi vẫn luôn luôn 1 mình 1 cõi. Số phận vẫn thường hay hậu hĩ với...

Người đổ rác xóm tôi

Ông chừng ngoài năm mươi, hơi gầy gò, dáng đi vội vã, chiếc nón lá sùm sụp che bớt 1 phần gương mặt sạm nắng, khắc khổ của người lắm gian nan, nhưng không lần nào gặp ông mà tôi không nhận được nụ cười cởi mở cùng câu chào hỏi mau mắn. Thoạt đầu tôi chỉ hơi ngạc nhiên vì vẻ lịch sự hiếm thấy ở 1 người làm công việc vệ sinh như ông, nhưng dần dần tôi thích thú nhận ra những phẩm chất đáng quý khác của người đổ rác xóm tôi. Chuyến xe rác đi qua xóm tôi là chuyến đầu tiên trong ngày của ông. Mới tờ mờ sáng, còn mơ màng trên giường, tôi đã nghe tiếng gọi “Rác đi!”. Những ngày đầu, chưa nắm được quy trình vận chuyển của ông, tôi còn mắt nhắm mắt mở ấm ức xách bao rác chạy theo xe ông đã đi quá 1 đoạn. Nhưng ông ân cần trấn an tôi: “Lần sau cô cứ để rác ở cửa, chút nữa tôi còn quay lại mà”. Hóa ra, thông cảm cho những kẻ ngủ dậy muộn, sau khi đẩy xe 1 vòng qua những con hẻm lân cận, ông lại đi ngang xóm tôi lần nữa để lấy nốt những bao rác đặt trễ ngoài cổng 1 đôi nhà. Quen thấy kiểu làm việ...

Niềm vui bé bỏng!

Tôi học thêm ở 1 trung tâm nọ đã hơn hai năm rồi.Mỗi khi chiều về,tôi thường thấy 1 ông lão già nua ngồi bán những con châu chấu bằng lá dừa trước cổng.Dù mưa hay nắng,tôi vẫn thấy ông lão đội chiếc nón sụp xuống che nửa mặt,tay cầm cây treo đàn châu chấu.Rất nhiều người ngoái lại nhìn ông bằng ánh mắt lạ lùng khó hiểu.Có hôm,ông tặng châu chấu cho cô bé bán hàng rong,bữa khác ông lại đưa tận tay 1 cậu bé bán vé số 1 con châu chấu trước khi về,ánh mắt sáng lấp lánh niềm vui....Tôi rất tò mò,thắc mắc về chuyện bán châu chấu của ông.1 hôm,tôi cố tình đi học sớm và lân la đến trò chuyện với ông:"Ông ơi!ngồi cả buổi,cháu thấy ông bán chẳng được bao nhiêu.Cực thân lắm đấy!" Ông lão cười rung rinh chòm râu trắng trước câu nói của tôi:"Điều đó không quan trọng đâu,cháu àh!Lúc bé ông đã từng sướng mê ly khi được ba làm cho con châu chấu bằng lá dừa xanh.Và bây giờ,ông như sống lại với kỉ niệm xưa,ngập tràn hạnh phúc khi thấy các cháu mân mê,thích thú trước những vật nhỏ do mình ...

Đồng tiền vàng

Buổi trưa. Trời oi bức, nắng như đổ lửa. Nằm dưới cây sấu già, nó thiu thiu ngủ, đầu gối lên cái bọc dúm dó, cũ kỹ, bên cạnh là cái bát sắt hoen gỉ nằm chỏng chơ. Từ sáng tới giờ chưa có chút gì bỏ bụng, đi xin mãi nó chỉ được 1 tờ năm trăm đồng mất góc. Đói rũ người. Nó hi vọng giấc ngủ sẽ xua tan cái đói đang cồn cào trong nó, nhưng không được... Chợt nó giật thót mình khi có bàn chân ai đó giẫm lên người. Đang đói, mệt, nó la toáng lên: - Mù à? Người ta nằm thế mà giẫm cả lên người! Đáp lại nó là giọng khản đặc, run run của 1 bà lão : - Bà mù...ừ...mù thật cháu ạ...thôi bà đã trót...cho bà xin. Nó lặng người, từ hai hốc mắt nó có cái gì đó ươn ướt, mặn chát rỉ ra... - Cháu xin lỗi. Cháu không biết là bà... như thế... Bà lão ngúc ngoắc đầu như thể chấp nhận. Rồi chiếc nón lá rách lướp tướp, cũ mèm tiếp tục huơ đi huơ lại. Theo cây gậy tre dò đường, bà dò dẫm bước đi... - Lạy các ông, các bà...Xin các ông các bà thương xót,nhón tay làm phúc... Nó vội lần trong bọc, rút ra tờ năm trăm ...

Ngụ ngôn của cây bút chì

Một người thợ làm bút chì để nó qua 1 bên trước khi đặt vào hộp. "Có 5 điều ngươi cần nhớ trước khi ta đem ngươi ra thế giới bên ngoài". Ông ta nói với cây bút chì. "Hãy luôn ghi nhớ và không bao giờ quên để được trở thành 1 cây bút chì tốt nhất mà ngươi có thể" 1. Ngươi có thể làm được nhiều công việc vĩ đại chỉ khi cho phép mình được 1 người nào đó cầm trong tay 2. Ngươi sẽ trải qua việc gọt giũa đau đớn hết lần nầy đến lần khác, nhưng đó là điều cần thiết để trở nên 1 cây bút chì tốt hơn 3. Ngươi có thể sửa chữa được bất kỳ lỗi sai nào nếu đã lỡ phạm phải 4. Phần quan trọng nhất của Ngươi sẽ luôn là những gì bên trong Ngươi 5. Trên mỗi bề mặt mà Ngươi được dùng đến Ngươi phải để lại dấu ấn. Trong bất kỳ điều kiện làm việc gì, Ngươi cũng phải tiếp tục viết Cây bút chì hiểu và hứa sẽ ghi nhớ, và nó đi vào trong hộp với mục đích nằm trong tim mình Bây giờ bạn hãy thay thế vào chỗ của cây bút chì. Hãy luôn ghi nhớ và không bao giờ quên để trở thành 1 người tốt ...

Góc thiếu của mỗi người

“Ô, ta đi tìm 1 góc bị thất lạc, Đi qua cả chân trời góc bể, Hành trình vạn lý không sợ xa xôi, Ta đi tìm 1 góc bị thất lạc...” Câu chuyện ngụ ngôn về “thiếu” và “đủ” Hắn thiếu 1 góc, và hắn rất buồn về điều đó. Hắn bắt đầu đi tìm góc còn thiếu của mình. Hắn đi về phía trước, hát mấy câu hát thế nầy: "Ô, ta đi tìm 1 góc bị thất lạc, Ta đi tìm 1 góc bị thất lạc, A ha, lên đường nào, đi tìm góc bị thất lạc". Có lúc, hắn phải chịu cái nắng thiêu đốt của mặt trời, Tiếp đó lại là trận mưa lạnh, Có lúc bị tuyết làm cho lạnh cóng. Nhưng sau đó mặt trời lại hiện ra sưởi ấm hắn. Có lẽ vì hắn thiếu 1 góc không thể lăn nhanh được. Nên đôi lúc dừng lại nói chuyện với bác giun, Hoặc hít hà hương thơm của hoa, Cũng có lúc hắn lăn nhanh, vượt qua cả bọ cánh cứng, Cũng có lúc để bọ cánh cứng vượt qua. Khi vui, chính là những lúc thế nầy đây... Hắn tiếp tục đi, vượt qua cả biển lớn. “Ô, ta đi tìm 1 góc bị thất lạc, Đi qua cả chân trời góc bể, Hành trình vạn lý không sợ xa xôi, Ta đi tìm 1 góc...

Chiếc xe đạp bằng đất sét

Đó là vào hai tháng trước Giáng sinh khi Rose chín tuổi nói với cha cô bé rằng cô muốn một chiếc xe đạp mới. Giáng sinh thật sự hấp dẫn, cô bé ao ước cho một chiếc xe đạp nhưng ước ao ấy đã không thực hiện được, vì cha cô đã mua búp bê làm quà. Sau đó, vào ngày hai mươi ba tháng mười hai, cô bé nói rằng cô "thật muốn một xe đạp hơn mọi thứ khác". Đó là một điều ước quá muộn, với tất cả những gì để chuẩn bị Giáng sinh vào buổi tối và đang chuẩn bị những giây phút cuối để nhận quà, chiếc xe đạp cho cô bé là điều thật khó với cha cô. Vì thế, đêm trước lễ Giáng sinh khoảng 9 giờ, Rose và em trai sáu tuổi của cô bé đang nép mình ấm áp trong nệm thì cũng lúc ấy cha cô đang cặm cụi làm một chiếc xe đạp vì ông nghĩ, cha mẹ ai lại thất hứa với con mình! "Con sẽ làm gì nếu con có một chiếc xe đạp nhỏ bằng đất sét và rằng con có thể đổi mô hình xe đạp bằng đất sét thành một chiếc xe đạp thật?", cha cô bé tự hỏi và cha cô đã trải qua gần bốn giờ cẩn thận lấy đất sét tạo thành ...

Nếu Được Sống Đến 2 Lần

Ai đó hỏi rằng, nếu được sống hai lần, bạn sẽ làm gì? Riêng tôi, tôi sẽ trả lời... Tôi sẽ chẳng bao giờ quên ngày sinh nhật của người tôi quen biết. Tôi sẽ không để tuột mất cơ hội bày tỏ trái tim mình với ai đó, cũng như tôi sẽ dành thời gian để dừng lại và biết lắng nghe. Tôi sẽ dành thời gian cho bạn bè chỉ bởi vì người đó là bạn tôi. Tôi cũng sẽ lên kế hoạch có những kỳ nghỉ với gia đình thân yêu. Tôi sẽ dành thời gian, để lắng nghe những cuộc phiên lưu đầy "ngộ nghĩnh" của một đứa trẻ lên năm. Tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn cho ai đó để họ cảm thấy họ đẹp và quan trọng hơn. Tôi sẽ nằm sóng soài trên ngọn đồi có những triền cỏ xanh mượt để lắng nghe tiếng cười khúc khích của chính mình. Tôi sẽ chia sẻ cảm xúc của tôi cho những người yêu tôi. Tôi sẽ yêu thương mỗi điều nhỏ nhặt trong một ngày, một vòng tay buổi sáng sớm, một nụ cười của người lạ, một buổi ăn tối cùng với gia đình, một nụ cười với cuộc điện thoại nhầm số... Nếu cuộc sống được sống hai lần, tôi sẽ xác định ...

Quán Cà Phê Chiều Thứ 7!

Ly thứ nhất: TAO ĐẬP MẦY! Thưởng Thức ...: Một ông bố bị sa thải. Chán nản vì mất việc ông ta trở nên hung dữ và khó chịu. Vợ ông ta đã mất từ lâu để lại cho ông một đứa con trai, gà trống nuôi con, rất khó khăn. Nay lại mất việc cuộc sống càng gặp nhiều khó khăn. Vào một buổi tối, khi sinh việc không đuợc, ông bố về nhà . Thấy con mình đang cắm cúi chơi game. Hỏi đến điểm số ở lớp, thì chỉ thấy toàn điểm C, cơn giận bốc lên. Ông bố cầm lấy máy chơi game ném vỡ. Chẳng may một mảnh vỡ văng ra trúng chân làm ông bố bị chảy máu rất nhiều. Ông ta lên lầu để băng bó . Sau đó, ông bố bỗng cảm thấy hối hận vì đã cư xử với con mình như vậy. Ông bèn đi xuống để tìm đứa con. Bỗng khi vừa xuống thì ông ta nghe thấy tiếng khóc và những tiếng động . Và ông sững nguời khi thấy con mình đang khóc, tay cầm cây gậy vừa hét vừa đánh mạnh vào cái máy lúc nãy: _Tao đập mầy!...tao đập mầy!...vì mầy mà bố tao bị đau...tao đập mầy! Nuớc mắt nguời bố chảy dài. ...Và Cảm Nhận: Cho dù bạn có mất đi tất ...