Chuyển đến nội dung chính

NHỮNG PHÚT XAO LÒNG


Thuận Hữu


Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã có chồng.

Có thể vợ mình những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mà chính mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn
Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn
Sau những lần nghĩ đến đâu đâu mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy như mình có lỗi
Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói
Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn

Mà có trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ

Đừng trách chi những phút xao lòng!

Phút xao lòng __(truyện ngắn)
________ Hồng Minh _________

Gió mùa là một từ gợi cảm. Vào thời điểm này, thường có hoa sữa. Hương thơm nồng nàn, quyến rũ, nức một góc phố níu áo người qua nhắc cho họ nhớ đến tình yêu.

*****



Cô là một đứa con gái. Đôi lúc thực tế nhưng cũng có đôi lúc lãng mạn. Có lẽ, chữ “lãng mạn” cũng chỉ là một từ chỉ cảm xúc con người. Vì Chi Mai là con người, nên đương nhiên là có cảm xúc. Cảm giác yêu, ghét, buồn vui đủ cả. Có đủ cảm xúc để mỉm cười khi nghe kể về một tình yêu đẹp hay xúc động trước một câu chuyện về cảnh đời éo le. Nhưng như thế có gọi là lãng mạn không nhỉ? Hay lãng mạn chỉ là cái thứ cảm giác bâng khuâng khi mơ đến một tình yêu đẹp mà Mai là nhân vật chính ở thì tương lai?

Sẽ có nhạc hay như trong chương trình MTV, phong cảnh xung quanh thì đẹp như trong ảnh nghệ thuật với những góc chụp của những nhà nhiếp ảnh mà cô xem đầy trên mạng? Gì nữa? Thế nào gọi là lãng mạn? Và thực tế ùa về chấm dứt dòng suy nghĩ. Cô học về kĩ thuật. Không phải về văn thơ. Đôi lúc cảm giác phục những đứa học ngành văn, suốt ngày văn thơ. Chả biết bọn nó đã bao giờ cảm thấy chết vì ốm với những vần thơ tình chưa nhỉ? Mai là thế đấy. Cô học không phải loại giỏi hay xuất sắc gì cho cam thế nhưng cũng đủ cảm thấy thanh thản với ngành học của mình. Kĩ thuật khó nhưng nó làm cho tâm hồn người ta nhẹ nhàng. Lớp ít con gái. Thực ra, lắm con gái dễ sinh ra nhiều chuyện. Mai không thích những đứa con gái quá điệu đàng, tóc ép, tóc xoăn, diện thời trang mới nhất, mỗi khi ra đường hay đến trường đều trang điểm thật kĩ. Chả biết trang điểm kĩ như thế, diện như thế sẽ ngốn mất bao nhiêu thời gian và tiền nhỉ? Nhưng tận trong đáy lòng, cô không thích hay muốn được như họ? Nhưng dù sao đi chăng nữa, hình ảnh một cô gái chải chuốt không phải là hình ảnh của cô. Cô giống một tên con trai dáng dấp thư sinh giả con gái nào đó hơn.

Tóc Mai cắt ngắn, ôm sát vào mặt, làn da trắng xanh, lông mày tỉa kĩ, thành một đường cong vút đen như mực tàu trên khuôn mặt trái xoan. Quần áo giản dị. Quần bò áo phông vào mùa hè. Áo len, áo khoác vào mùa đông. Chỉ rặt giày thể thao. Không hề có bốt hay giày cao gót mặc dù không cao gì cho cam. Hồi cấp 3, phải mặc áo dài, Mai cũng đi xăng đan trắng chứ không chịu đeo đôi giày bảy phân vào chân. Dáng người Mai gày gò và mảnh khảnh. Nhìn tổng thể, trông cũng đáng yêu nhưng Mai chưa hề có mảnh tình vắt vai. Và đôi khi, cô cũng thường tự hỏi nếu mình yêu thì sẽ như thế nào khi trao cho một người cái quyền làm cho mình hạnh phúc nhưng cũng có thể làm cho mình đau khổ. Liều lĩnh biết bao. Ngày lại ngày trôi qua trong qua yên ả, với điểm số các môn tạm ổn đã đủ hạnh phúc với cô. Và Mai thì lại nhát lắm. Cô sợ sự liều lĩnh.

******

Anh biết rõ thế mạnh của vẻ đẹp trai của mình. Các cụ ta xưa có câu: “ Gái hám tài, trai hám sắc”. Nhưng có lẽ, đó là thời xưa. Thời nay, có lẽ ngược lại. Bây giờ, nam nữ bình đẳng nên con gái vẫn cứ thích trai đẹp trai hơn trai có tài như thường. Và anh, rất mực đào hoa dù còn đang đi học phần lớn cũng vì vẻ ngoài của mình, phần cũng vì tài ăn nói khéo léo có duyên. Tuy anh là người thực tế nhưng anh luôn mơ về một sự lãng mạn, mơ về một tình yêu lãng mạn ở thì tương lai. Tình yêu mới của anh phải khác xa mối tình cũ của anh, mối tình tẻ ngắt. Và đối với anh, giải pháp chia tay là hợp lý nhất. Anh là người chủ động, nhưng dù sao khi kết thúc nó cũng để lại cho anh một vết thương lòng. Vết thương cảm giác mình là người độc ác, vì làm cho một cô gái phải đau đớn, phải khóc. Cũng đã năm rồi anh chưa hề yêu ai.

Anh gặp Mai trong một quán cơm trưa đang giờ đông khách. Thường thì mẹ anh nấu cơm, nhưng hôm nay trưa mẹ anh đi ăn cưới, nên phải ăn ngoài. Lấy thức ăn vào khay xong, chợt nhận ra là đã hết chỗ, chỉ còn một cái bàn ở góc quán với cô gái giống như con trai giả trang đeo kính gọng đỏ với đôi mắt thú vị xem xem anh sẽ xoay sở thế nào. Hơi bất ngờ. Anh không thích làm quen với bất kì cô gái nào khi chưa chuẩn bị, nhất là buổi sáng vừa từ trường về, trông mặt mũi chắc cũng hơi mệt mỏi. Có lẽ, cô biết chắc anh sẽ xin ngồi cùng. Anh mỉm một nụ cười hiền lành, tiến tới và toét miệng:
_ “ Bạn cho mình ngồi cùng nhé”.
Cô gái cũng cười xòa:
_ “ Cứ việc”.
Có lẽ, cô bé này cũng thú vị đấy chứ, có lẽ bên ngoài không phản ánh đúng nội tâm bên trong. Tự nhiên, lòng anh có cảm giác hào hứng trở lại, cảm giác hào hứng rất riêng khi anh sắp sửa kể một câu chuyện thú vị, nói ra một câu nói hài hước hay là, làm quen với người yêu cũ. ...
_ “ Mình tên Nam, bạn tên gì?”
...
_” Ôh, bạn mới có 22 thôi à, thế thì mình hơn bạn một tuổi đấy, gọi anh nhé!”_

****

Mai vùi mình trong cái chăn ấm áp. Hơi bất ngờ vì một cảm xúc khác lạ. Suy nghĩ hướng tới một người. Có lẽ gọi là phút giây ban đầu của tình yêu. Mai cười thầm. Cô không nghĩ mình có thể yêu. Phương châm của cô hơi thực tế: “ Ra trường yêu một lần rồi cưới luôn, yêu nhì nhằng trong trường làm gì cho mất thời gian” nhưng cậu con trai chỉ gặp trong quán ăn trưa thật sự làm cho cô rung động. Cậu ta tên Nam, hơn cô một tuổi, khác trường. Khi Nam xin số điện thoại, cô cho liên nhưng trong lòng phân vân, liệu cho số một người lạ thì sẽ có bị nháy máy như lũ con trai cùng lớp vẫn thường nháy vào máy điện thoại của cô rồi lên giọng dạy cô: “ Tắt chuông đi”, hay không. Và cô nhận ra, tình yêu, hay cảm xúc nào đó gần với nó, luôn đi kèm với niềm hi vọng, sự chờ đợị.

Rồi đến chiều hôm ấy có một tin nhắn cậu ta hẹn gặp một lần nữa. Sao lại nhắn tin? Mà không phải là gọi? Mà ngay từ tin nhắn đầu tiên đã rủ:

_ “ Hôm nào đi cà fê nhé!”.

Cô không thích sự quá sỗ sàng như thế. Có lẽ, cậu ta không thích cô bằng cô thích cậu ta hoặc cậu ta là không khéo trong vụ này hoặc... Nghĩ vậy.

Mai bật cười. Cô nghĩ, có khi mình phải lấy một bông hoa, ngắt từng cánh, mỗi cánh là một ý, để đóan ý người ta mất thôi. Nhưng rồi cô nhắn lại:
_ “ Có duyên ắt sẽ gặp lần nữa, hà cớ gì phải cố tình hẹn nhau?”

Không thấy tin nhắn trả lời.

Những ngày tiếp sau cũng thế. Mai mỉm cười cho một cảm xúc thoáng qua. Đôi lúc nghĩ lại thấy... Cho đến một ngày...

Hôm đó, vòng vèo thế nào, Mai ra khu A8 gần nhà bà để mua quà sinh nhật bạn. A8 là tên một khu tập thể, nơi đó có cả một dãy hơn chục cửa hàng bán đồ tạp phẩm cho học sinh như găng tay, tất, mĩ phẩm, khăn quàng... Ngoài đường lớn, có một quán cà fê. Mai vô tình nhìn vào, hình như là Nam, ngồi đối diện với một cô gái... Ngồi đối diện... Cô nghĩ đến mình mấy tuần trước. Anh ta nhìn ra, con mắt hơi thú vị. Có lẽ anh ta nhận ra cô, có lẽ không. Gặp nhau đúng 1 lần mà, chắc gì đã để lại ấn tượng, với lại, Mai lại đi xe, nhìn thấy mặt cũng trong giây lát. Bật cười . Tuy cười, nhưng lòng có cảm giác kì lạ. Hơi cảm giác ghen và tiếc nuối, nhưng liệu cảm xúc đó có nên không? Chắc là không, cô nghĩ vậy. Mai lắc lắc đầu, cố quên một cảm xúc rất giống tình yêu.

****

Buổi trưa nay về nhà khác với mọi ngày anh tìm cho mình 1 giấc ngủ trưa. Cô bé gặp trưa nay cũng khá thú vị. Khác bề ngoài đấy. Có vẻ vui tính. Khác với cô người yêu cũ của anh. Cô trước anh chẳng nhớ đã đùa với cô ta lần nào chưa nữa. Thấy cô ấy nhàm chán, còn cô ấy chê anh vô tâm. Sinh nhật cô ấy anh không nhớ, phải đợi nhắc. Rồi là không bao giờ nhờ anh làm được cho cái gì. Quái lạ, tự làm được, sao còn phải nhờ. Anh có phải mõ làng đâu. Mặc kệ, thế là mấy hôm sau qua nhà xem cũng đã xong rồi.

Cô bé này khác, trông độc lập đấy. Hay hẹn gặp thêm lần nữa, nhưng tự nhiên gọi ngượng nhỉ?
Cảm giác ngượng có lẽ là yêu. Có lẽ vậy. Nhắn tin. Cô từ chối. Tiếc nuối một lúc. Anh thử xem nếu không nhắn cho người ta thì người ta có nhắn lại cho mình không. Không có tin nhắn nào. Hơi thất vọng một chút.
Hôm trước, vô tình ngồi cà phê với đứa bạn gái thân, thấy cô bé ăn mặc như giả con trai đi qua... chợt thấy hơi nhói trong dạ một chút. Nhưng có phải người ta không nhỉ? Mà nếu đúng, sao vô tình lại bước qua nhau?

****

Hà Nội đã là giữa đông. Hôm nay gió mùa lại về. Trời sao lạnh thế. Nhưng cái lạnh thật nhẹ nhàng, làm ta khẽ xao lòng để rồi rùng mình trong thoáng chốc.

/*** Hồng Minh. 7/12/2008. ***/

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Những lâu đài trên cát

Mặt trời rực rỡ. Trên bờ biển, một cậu bé cắm cúi xúc cát đổ vào chiếc xô nhỏ đặt bên cạnh. Khi chiếc xô đầy cát, cậu bé úp ngược nó xuống mặt cát. Nhấc chiếc xô ra và cậu bé đã có một toà nhà tròn xoay bằng cát. Tuy nhiên, trí tưởng tượng của một cậu bé không chỉ dừng lại ở một ngôi nhà hình tròn. Cậu bé đào những rãnh nhỏ xung quanh ngôi nhà làm hào bảo vệ. Những chiếc nắp chai và vỏ ốc trở thành những người lính gác còn những que kem trở thành cây cầu nối những tòa nhà với nhau. một tòa lâu đài thực sự của một chàng hoàng tử khôi ngô trong truyện cổ tích. Cách đó rất xa, thành phố đông đúc, không khí ồn ào, xe cộ như mắc cửi. một người đàn ông đang làm việc trong văn phòng. Ông xếp lại các chồng giấy tờ trên bàn làm việc, trao đổi vài câu qua điện thoại, rồi lại gõ máy tính. Khuôn mặt ông sáng lên vì đạt được kết quả tốt đẹp: hợp đồng được ký kết và thu nhiều lợi nhuận. Hàng ngày ông đều đến nơi làm việc, lập những kế hoạch, dự đoán tình hình thị trường. Có những người lính gác, có

Kinh nghiệm khi máy X10 bị treo ở Sony Ericsson.

Chuyện là thế này, tính mình hay vọc vạch và nghịch ngợm. Thế là trong một hôm xấu trời : mưa phùn, gió đông, độ ẩm cao, ướt át và bẩn thỉu,....Mình lại vẫn nghịch ngợm như mọi ngày. Thấy trên XDA có Room mới cho X10 thế là vào Xrecovery để cài lại room mới này. Các bước tiến hành vẫn như mọi lần, sau khi format +wide hét mọi thứ : system + cache + data vừa bấm back quay lại home của xrecovery thì ngón tay vô tình chạm vào phím home của máy. Thế là máy reboot lại. Mà mình lại xóa sạch mọi thứ (system +cache+data) rồi còn đâu. Tất nhiên máy ko có hệ điều hành thì sẽ bị treo thôi. Thế là tèn tén ten chỉ hiện lên chữ Sony Ericsson khá là tức mắt. (Kinh nghiệm cho thấy SE nên lập trình một đoạn clip hài hoặc có vài em mặc bikini ở đoạn treo này thì còn cảm hứng hơn) Dự cảm cho thấy chắc cũng chẳng có chuyện gì to tát đâu. Nhưng vừa mới mua máy + kinh nghiệm newbie thì cũng khá lo lắng. Thế là xông xáo hỏi hỏi, đáp đáp loạn lên trong box X10 của tinh tế. Được cái bác khá nhiệt tình và tỏ

Giải Rubik 3x3

1.Giới thiệu: Đây là bài hướng dẫn cực kỳ đơn giản, dựa theo hướng dẫn của Leyan Lo, mình đảm bảo khi học theo hướng dẫn này thì chỉ cần biết đọc là có thể giải được khối rubik 3x3. Trong trường hợp đọc xong vẫn không làm được thì mình khuyên nên tìm những trò khác dễ dễ mà chơi kiểu như nhảy dây, bắn bi hay trốn tìm gì đấy.    Trước khi bắt đầu học, ta cần quy ước một số thứ cho dễ làm việc: - Viên giữa: là viên chỉ có 1 màu, nằm chính giữa các mặt. - Viên cạnh: là viên có 2 màu. - Viên góc: là viên có 3 màu. Trong hướng dẫn này, những phần không quan trọng của khối rubik, tức là những viên không cần quan tâm đến sẽ được tô màu xám, còn những phần quan trọng sẽ được đánh dấu X. - Các ký hiệu: Mỗi mặt của khối rubik sẽ được ký hiệu bởi 1 chữ cái tương ứng: Phải: R Trái: L Trên: U Dưới: D Trước: F Sau: B R L U D F B : xoay các mặt tương ứng 90 độ theo chiều kim đồng hồ. R’ L’ U’ D’ F’ B’: xoay các mặt tương ứng 90 độ ngược chiều