Đã có lúc mình nghĩ " Tiền chẳng bao giờ là tất cả" cho đến khi:
....
Đêm.
Bệnh viện.
Khoa nhi.
Lúc đang ngồi trông thằng Thanh Phong thì rầm rập, rầm rập rồi tiếng người lao xao ngoài hành lang. Chớp mắt đã thấy hai y tá bế một nhóc sơ sinh chạy ùa vào phòng. Theo sau là bác sĩ và một người đàn ông và một người phụ nữ. (Vì Thanh Phong đang nằm ở phòng cấp cứu nên mình cũng đang ở đó). Đứa bé người tím ngắt, hơi thở có vẻ không được bình thường cho lắm!
Bác sỹ đuổi hết người nhà của nhóc ra rồi làm các động tác cấp cứu. Vì mình ngồi trông Thanh Phong nhà mình nên ko thấy bác sĩ nói gì. Và tất nhiên ko nói gì thì mình cũng chẳng có lý do gì đi ra cả. Nhìn các bác sĩ dùng máy hút chất nhờn ở trong họng và phổi rồi tiêm thuốc, rồi lắp máy ô-xy cho cháu. Nói thì nhanh chứ để hoàn tất kể cả khám cũng mất đến hơn chục phút. Xong xuôi các bác sĩ sang phòng bên cạnh và gọi bố cháu sang nói chuyện. Giờ mới biết người đàn ông đi theo là bố cháu. Còn người phụ nữ thì vào ngồi cạnh mình để cùng trông cháu. Mình bắt chuyện
- Cháu bé chắc là cháu cô à? Mình đoán thế vì chẳng có ai mới sinh mà chạy đi được cả!
- Uh! Tôi là dì nó. Người phụ nữ khắc khổ trả lời.
- Cháu chắc cũng bị sinh non ạ? Mình nghĩ chắc cũng sinh non giống Thanh Phong nhà mình nên yếu mới phải vào lồng ấp như vậy.
- Không. Đủ tháng, lúc đi siêu âm còn bảo đẻ từ hôm 28 cơ. ( Hôm đó là mồng 3/1/2010). Nhưng nhà khổ lắm, nghèo lắm! Lúc có bầu có được tẩm bổ, hay bồi dưỡng gì đâu. Nên mặc dù sinh đủ tháng mà chỉ được có hai cân hai thôi. Khổ 17 năm mới lại sinh tiếp đấy! Mẹ thì dọa bong huyết đang nằm ở dưới khoa sản. Con thì phải chuyển lên đây đấy!
Người phụ nữ nói liền một hồi như không muốn mình hỏi thêm nữa. Mình cũng thấy đắng trong họng nên cũng chẳng tiện hỏi thêm. Ngồi một lúc thấy người đàn ông tức là bố của cháu bé vẫy vẫy người phụ nữ ra ngoài hành lang nhỏ to gì đó.
Lúc sau người phụ nữ vào, nhìn nét mặt sa sầm có nhiều nét chịu đựng lắm. Mình thấy thế cũng chẳng tiện hỏi han thì khi vừa ngồi xuống ghế người phụ nữ nói với mình mà mắt nhìn vào đứa bé mà như nói một mình.
- Khổ! Bác sỹ bảo sẽ phải chuyển lên Hà Nội. Mà chuyển lên Hà Nội thì làm gì có tiền chứ!
Mình lại lặng người. Tính tìm lời gì đó để nói nhưng nghĩ chẳng ra nên lại im lặng. Được một lúc thì có y tá vào gọi người nhà của mẹ cháu bé xuống dưới phòng sản có việc. Người phụ nữ lại lật đật đứng lên theo xuống. Mình kéo chân gọn vào để người phụ nữ khỏi vấp vào chân mình mà ái ngại vì nhìn thấy nét mặt rất rầu rĩ trên gương mặt cô ấy!
Được một lúc thì bố cháu bé thấy người dì đi bèn vào ngồi cạnh bên mình để trông cháu. Mình thoáng nhìn thấy đôi giọt nước trên mi mắt người đàn ông gầy gò, khắc khổ.
Lại được một lúc thì người dì lại xuất hiện,bảo:"Anh xuống dưới với chị ý đi, để em ở đây trông nó cũng được". Người đàn ông không nói gì đứng dậy và đi. Người dì lại ngồi bên cạnh mình. Mình thấy cần phải nói cái gì đó bèn hỏi
- Chốc cô phải đi với cháu lên HN à?
- Không! Vừa bảo các bác sĩ rồi. Mong các bác sĩ cố gắng hết sức, cứu được thì cứu,..... giọng người phụ nữ nghẹn lại không nói tiếp nữa.
Mình chết lặng người thật sự! Mình thật sự sock, thật sự không ngờ tới điều này! Người phụ nữ như hiểu tâm trạng của mình bèn nói tiếp như thanh minh
- Vì các bác sĩ cũng nói là chuyển lên sợ đi đường nguy hiểm vì cháu nó yếu quá!.....
.....
- Với lại tiền đâu mà đi HN?...
....
....
Mình choáng váng, chẳng còn nghe được gì nữa! Thanh Phong nhà mình các bác sĩ nói ko thể chuyển đi được vì cháu không thể tự thở bằng ô xy được. Mà phải dùng máy thở hỗ trợ, mà trên xe cấp cứu thì ko có máy đó.
Mình miên man nghĩ về tiền và giá trị của nó. Trước mình vẫn nghĩ tiền chẳng bao giờ là tất cả. Và coi những kẻ trọng tiền như là một bọn người trần tục lắm! Cho đến giờ thì suy nghĩ đó vỡ tan tành. Giờ thì tiền quyết định cả số phận, tính mạng của con người.
.............
.............
Vậy tiền có phải là tất cả?
....
Đêm.
Bệnh viện.
Khoa nhi.
Lúc đang ngồi trông thằng Thanh Phong thì rầm rập, rầm rập rồi tiếng người lao xao ngoài hành lang. Chớp mắt đã thấy hai y tá bế một nhóc sơ sinh chạy ùa vào phòng. Theo sau là bác sĩ và một người đàn ông và một người phụ nữ. (Vì Thanh Phong đang nằm ở phòng cấp cứu nên mình cũng đang ở đó). Đứa bé người tím ngắt, hơi thở có vẻ không được bình thường cho lắm!
Bác sỹ đuổi hết người nhà của nhóc ra rồi làm các động tác cấp cứu. Vì mình ngồi trông Thanh Phong nhà mình nên ko thấy bác sĩ nói gì. Và tất nhiên ko nói gì thì mình cũng chẳng có lý do gì đi ra cả. Nhìn các bác sĩ dùng máy hút chất nhờn ở trong họng và phổi rồi tiêm thuốc, rồi lắp máy ô-xy cho cháu. Nói thì nhanh chứ để hoàn tất kể cả khám cũng mất đến hơn chục phút. Xong xuôi các bác sĩ sang phòng bên cạnh và gọi bố cháu sang nói chuyện. Giờ mới biết người đàn ông đi theo là bố cháu. Còn người phụ nữ thì vào ngồi cạnh mình để cùng trông cháu. Mình bắt chuyện
- Cháu bé chắc là cháu cô à? Mình đoán thế vì chẳng có ai mới sinh mà chạy đi được cả!
- Uh! Tôi là dì nó. Người phụ nữ khắc khổ trả lời.
- Cháu chắc cũng bị sinh non ạ? Mình nghĩ chắc cũng sinh non giống Thanh Phong nhà mình nên yếu mới phải vào lồng ấp như vậy.
- Không. Đủ tháng, lúc đi siêu âm còn bảo đẻ từ hôm 28 cơ. ( Hôm đó là mồng 3/1/2010). Nhưng nhà khổ lắm, nghèo lắm! Lúc có bầu có được tẩm bổ, hay bồi dưỡng gì đâu. Nên mặc dù sinh đủ tháng mà chỉ được có hai cân hai thôi. Khổ 17 năm mới lại sinh tiếp đấy! Mẹ thì dọa bong huyết đang nằm ở dưới khoa sản. Con thì phải chuyển lên đây đấy!
Người phụ nữ nói liền một hồi như không muốn mình hỏi thêm nữa. Mình cũng thấy đắng trong họng nên cũng chẳng tiện hỏi thêm. Ngồi một lúc thấy người đàn ông tức là bố của cháu bé vẫy vẫy người phụ nữ ra ngoài hành lang nhỏ to gì đó.
Lúc sau người phụ nữ vào, nhìn nét mặt sa sầm có nhiều nét chịu đựng lắm. Mình thấy thế cũng chẳng tiện hỏi han thì khi vừa ngồi xuống ghế người phụ nữ nói với mình mà mắt nhìn vào đứa bé mà như nói một mình.
- Khổ! Bác sỹ bảo sẽ phải chuyển lên Hà Nội. Mà chuyển lên Hà Nội thì làm gì có tiền chứ!
Mình lại lặng người. Tính tìm lời gì đó để nói nhưng nghĩ chẳng ra nên lại im lặng. Được một lúc thì có y tá vào gọi người nhà của mẹ cháu bé xuống dưới phòng sản có việc. Người phụ nữ lại lật đật đứng lên theo xuống. Mình kéo chân gọn vào để người phụ nữ khỏi vấp vào chân mình mà ái ngại vì nhìn thấy nét mặt rất rầu rĩ trên gương mặt cô ấy!
Được một lúc thì bố cháu bé thấy người dì đi bèn vào ngồi cạnh bên mình để trông cháu. Mình thoáng nhìn thấy đôi giọt nước trên mi mắt người đàn ông gầy gò, khắc khổ.
Lại được một lúc thì người dì lại xuất hiện,bảo:"Anh xuống dưới với chị ý đi, để em ở đây trông nó cũng được". Người đàn ông không nói gì đứng dậy và đi. Người dì lại ngồi bên cạnh mình. Mình thấy cần phải nói cái gì đó bèn hỏi
- Chốc cô phải đi với cháu lên HN à?
- Không! Vừa bảo các bác sĩ rồi. Mong các bác sĩ cố gắng hết sức, cứu được thì cứu,..... giọng người phụ nữ nghẹn lại không nói tiếp nữa.
Mình chết lặng người thật sự! Mình thật sự sock, thật sự không ngờ tới điều này! Người phụ nữ như hiểu tâm trạng của mình bèn nói tiếp như thanh minh
- Vì các bác sĩ cũng nói là chuyển lên sợ đi đường nguy hiểm vì cháu nó yếu quá!.....
.....
- Với lại tiền đâu mà đi HN?...
....
....
Mình choáng váng, chẳng còn nghe được gì nữa! Thanh Phong nhà mình các bác sĩ nói ko thể chuyển đi được vì cháu không thể tự thở bằng ô xy được. Mà phải dùng máy thở hỗ trợ, mà trên xe cấp cứu thì ko có máy đó.
Mình miên man nghĩ về tiền và giá trị của nó. Trước mình vẫn nghĩ tiền chẳng bao giờ là tất cả. Và coi những kẻ trọng tiền như là một bọn người trần tục lắm! Cho đến giờ thì suy nghĩ đó vỡ tan tành. Giờ thì tiền quyết định cả số phận, tính mạng của con người.
.............
.............
Vậy tiền có phải là tất cả?
Nhận xét
Đăng nhận xét
Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây. Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress, ... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., bạn có thể bỏ trống phần này). Hoặc nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh" . Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét" !
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy mình sẽ xoá ngay.